CẢM NGHĨ VỀ BẾN NHÀ RỒNG
Mãi đến sau ngày về hưu tôi mới gồm dịp đi thăm Bến đơn vị Rồng, hải cảng thế giới lớn nhất vn có bề dày lịch sử gần 160 năm với khá nhiều chiến tích đáng nhớ. Nhưng quan trọng đặc biệt hơn, đây chính là nơi bác bỏ Hồ - vị lãnh tụ chiều chuộng của dân tộc nước ta ra đi tìm đường cứu vãn nước, nhưng từ thời học viên phổ thông tôi đang biết qua bài xích tập đọc “Người phụ phòng bếp trẻ tuổi”.
Bạn đang xem: Cảm nghĩ về bến nhà rồng
![]() cùng với tôi, hình hình ảnh người phụ bếp trẻ tuổi vẫn mãi còn in đậm trong lòng trí, trên phố từ trường bay Tân Sơn độc nhất ra Bến cảng bên Rồng, ký kết ức tuổi thơ cứ vắt hiện về theo dòng quan tâm đến miên man. Bên trên xe, một vị khách cao niên ngồi cạnh tôi nói: “Ai về Thủ Thiêm, ai qua Bến Nghé nhớ xẹp Bến bên Rồng đang trở thành câu nói không còn xa lạ của người dân tp mang thương hiệu Bác”. Qua cầu Khánh Hội, mang lại đường Nguyễn vớ Thành thênh thang rợp bóng mát xanh, nhiều người đồng thanh reo lên: công ty Rồng trên đây rồi! Ngôi nhà ấm áp màu hồng son, trên nóc bao gồm hai bé rồng bao phủ phục hướng đầu lên nền trời xanh bao la. Trụ sở của hãng vận tải Mesagenri thời trước nay trở thành bảo tàng Hồ Chí Minh, một dự án công trình kiến trúc rất dị biểu trưng của thành phố “hòn ngọc viễn đông”. Theo lời ra mắt của gợi ý viên, bảo tàng ngày nào thì cũng tấp nập đón khách, từ nguyên thủ quốc gia, thiết yếu khách thời thượng quốc tế, âm nhạc sĩ, trí thức, nhà nghiên cứu và phân tích khoa học tập và đông đảo các tầng lớp quần chúng lao động, đủ những thành phần, độ tuổi cả trong và ngoài nước… Chín gian showroom của kho lưu trữ bảo tàng còn giữ giữ hàng vạn tư liệu, hiện trang bị về cuộc hành trình dài ra đi tìm kiếm đường cứu vớt nước của Nguyễn Ái Quốc. Các đoàn khách nước ngoài lặng lẽ hàng tiếng đồng hồ trước đa số kỷ vật đối kháng sơ (như loại tay nải nâu sồng) của một “Người thuộc khổ” vĩ đại, dám viết “Bản án cơ chế thực dân”... Và các lời lôi kéo thống thiết: vô sản các nước đoàn kết cùng mọi người trong nhà chống cường quyền, áp bức, bất công, tiến hành tự do, bình đẳng, bác bỏ ái… Họ ghi chép, chụp ảnh, quay phim, lưu ý đến và đàm phán với nhau siêu nhiều. Tôi lại ngay sát hỏi một cô thông dịch trẻ tuổi, cô nàng giải thích: chúng ta không ngờ chủ yếu những điều giản dị này đã làm rung gửi cả phương Tây, làm cho câu chuyện thần kỳ của thay kỷ XX. Nguyễn Ái Quốc - tp hcm trở thành hero giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa truyền thống thế giới. Đối cùng với những tình nhân chuộng tự do thì điều đó đã được dự đoán mà từ thời điểm cách đó gần 100 năm (năm 1923) nhà văn Ô-xíp Man-đen-xtam từng dấn xét: “Từ Nguyễn Ái Quốc lan ra một thứ văn hóa, ko phải văn hóa truyền thống châu Âu, chắc rằng là nền văn hóa tương lai”. Đứng trên ước cảng lộng gió, nhìn mẫu sông thành phố sài thành rì rào sóng vỗ, dìu dặt cánh chim hải âu, trong còi xe tàu cập bến ngân xa vẫn nghe như vọng lại câu hát: “Tuổi thơ dại Bác đã đi suốt chiều lâu năm câu đò đưa. Tuổi ấu thơ Bác đã sống trong cả chiều rộng câu dân ca... Rồi từ bỏ đấy ... Bác tìm đường cứu nước non...”.
Do quy hình thức tiền định tuyệt sự trùng lặp bỗng nhiên mà ngày Bác quyết định ra đi, nhiều người dân bạn và cả ông Lui E-du-a Mai-sen chủ tàu Latútsơ Tơrêvin mọi băn khoăn, lo lắng hỏi: Anh sẽ làm cho gì? Anh tía đưa đôi bàn tay lên và trả lời xong xuôi khoát: “Tôi đang làm bằng hai cái này!”. Đôi bàn tay ấy sẽ cào tuyết trắng, nướng viên gạch men hồng sưởi nóng ước mơ cháy phỏng cứu dân, cứu vớt nước. Đến trong năm tháng bị giam trong đơn vị lao của Quốc Dân Đảng, hình tượng hai cánh tay giơ cao mạnh bạo đã được Bác áp dụng để minh họa đến trang bìa “Nhật ký trong tù”, biểu thị ý chí phá tan xiềng xích, quyết tâm võ thuật giành quyền tự do. Ngày đầu về Pác Bó, quan sát cảnh mây núi điệp trùng “non xa xa nước xa xa”, bạn lại một lần nữa khẳng định niềm lạc quan tin tưởng: “hai tay thiết kế và xây dựng lại tô hà”. Tôi đi từ cực Bắc (Pác Bó - Cao Bằng) về thôn Sen, xóm Trù nơi bác sinh ra mặt dãy núi phổ biến Sơn. Từ thời bắt buộc Vương, các cụ ông cụ bà nho gia đã có lần lưu bút: “Chung tô tam đỉnh hình vương vãi tự” (Núi Chung bố đỉnh tạo nên hình chữ Vương). Đi tiếp vào phái nam thăm Bến đơn vị Rồng, dọc mặt đường dặm nhiều năm non nước, tôi vẫn luôn luôn tự giải thích tại sao?... Bác sinh ra nghỉ ngơi dải khu đất miền Trung, ra đi từ cửa biển lớn miền Nam, trở về địa đầu núi rừng Việt Bắc… Phải chăng bởi vì vận nắm thiên thời, địa lợi, nhân hòa tốt ý thức chủ định non sông mình đâu cũng là quê nhà mà tấm lòng của Bác ước ao trải rộng lớn đến số đông miền Tổ quốc, khiến cho tất cả phần đa được danh thơm như chủ yếu niềm mong mỏi mỏi của Bác: tổ quốc hòa bình, thống nhất, dân ta ai cũng được học tập và nóng no, hạnh phúc. Quả thật “Bác ơi tim bác mênh mông thế/Ôm cả tổ quốc mọi kiếp người”. Cuộc hành trình của Bác cha mươi năm ra đi tìm đường cứu nước, ba mươi năm ấy bước đi bôn tía khắp bốn biển, năm châu. Còn tôi đi từ cỗi nguồn Pác Bó mang lại Bến cảng công ty Rồng khi quốc gia đã độc lập, từ do, nước nhà liền một dải. Đường hcm rộng mở thênh thang, vậy mà ngoài 60 tuổi tôi mới tới nơi, thật thừa muộn mằn với nuối tiếc! bác đã ra đi nhưng mẩu truyện người phụ phòng bếp trẻ tuổi, hình hình ảnh anh bố nhóm củi đốt lò trên con tàu sừng sững vượt biển khơi và cả câu thơ của Chế Lan Viên: “Đất nước đẹp vô cùng nhưng bác phải ra đi/Cho tôi làm sóng dưới chân tàu tống biệt Bác…” vẫn luôn da diết vào lòng. Rời cửa hàng hiện đồ khi nắng hoàng hôn đã ngả xuống những ánh vàng lấp lánh mặt sông, xinh sắn ngấn nước. Ngoại trừ sân, quanh tượng đài Nguyễn vớ Thành, mấy tốp thiếu nhi đang cố tay nhau múa vòng tròn theo giờ trống nhạc: “Ai yêu thương Bác hcm hơn thiếu niên nhi đồng... Bác chúng em dáng cao cao, tín đồ thanh thanh…”. Giờ hát trẻ thơ hồn nhiên vào trẻo. Ngước quan sát lên tượng đài, tôi tưởng chừng như trông thấy: “Kìa bóng bác đang hôn lên hòn đất. Lắng tai trong màu sắc hồng hình giang sơn phôi thai”. Chưng mãi còn đây bên Bến nhà Rồng cùng non sông, đất nước. |